Phần VII : Và tôi lại ra đi như một làn gió.
HwanHee vẫn nằm đó, say sưa với giấc ngủ yên bình. Trông HwanHee dễ chịu quá, làm tôi chỉ muốn được quay về bên anh. Tôi lại nằm xuống, cẩn thận nhấc đầu anh đặt lại lên bụng tôi. Anh thở nhẹ ra và lại ngủ tiếp.
Đây chính là cuộc sống của tôi. Cả trên Trái Đất và cả trên thiên đường.
Tôi lại ngước nhìn lên bầu trời sao và cảm tưởng con gấu làm bằng sao đang nhìn lại tôi với cái nhìn trách móc.
“Em xin lỗi, Brian.” Tôi thì thầm. “Nhưng đêm nay thì sẽ phải như vậy.”
Nhắm mắt lại, tôi cố tưởng tượng ra một cánh cửa. Vì tất cả chỉ là trí tưởng tượng nên tôi có thể trang trí cánh cửa của mình tùy thích. Đó là một cánh cửa nhỏ làm bằng gỗ sồi và sơn đỏ đậm. Nó có một cái tay nắm bằng vàng nạm ngọc. Cũng điệu quá nhỉ!
Cánh cửa đang mở nhưng tôi cố tưởng tượng ra một làn gió, khá mạnh, thổi vào và đẩy cánh cửa đóng sập lại. Và rồi cái khóa từ từ chuyển động. “Cạch!” Ngay khi vừa đóng xong cánh cửa, một cảm giác mệt mỏi khó tả chầm chậm len vào từng mạch máu, từng thớ thịt trên cơ thể tôi. Tôi cố gắng mở mắt để rồi nhìn thấy con gấu vẫn chăm chú nhìn tôi trách cứ. Nhẹ nhàng, tôi vươn một cánh tay ra quét vào giữa trời từ bên trái sang bên phải. Vậy là xong, bức tranh con gấu đã không còn, thay vào đó, cứ như tôi vừa làm đổ một đĩa kim cương vương vãi khắp bầu trời vậy.
Hơi thở của HwanHee cứ phả vào da thịt tôi qua làn áo mỏng làm tôi nhột nhạt. Miệng nở một nụ cười thỏa mãn, tôi từ từ nhắm mắt, bàn tay đặt lên một bên má của HwanHee. Cảm giác sao mà ấm áp, dễ chịu quá.
Đúng rồi, đêm nay sẽ phải là như vậy.
Bài viết liên quan:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 tin nhắn:
Đăng nhận xét